16 lượt xem

Mì Quảng – Hương vị níu bước người xa xứ

Mì Quảng không chỉ là một món ăn đặc trưng của miền Trung, mà còn là một phần ký ức thân thương của biết bao người con xứ Quảng. Giữa những ngày bộn bề, đôi khi chỉ một thoáng khói bếp, một mùi nghệ thoảng qua cũng đủ khiến lòng người chùng lại. Nhất là với những ai rời xa mảnh đất miền Trung đầy nắng gió, thì chỉ cần nhắc đến mì Quảng thôi cũng đủ khiến cả một vùng ký ức hiện về. Tô mì Quảng không hào nhoáng, không cầu kỳ, nhưng lại ấm lòng đến lạ.

Nó là món ăn mẹ thường nấu vào những chiều mưa, là buổi sáng cả nhà quây quần bên mâm cơm giản dị, là tiếng gọi nhau í ới của những đứa trẻ vừa đi học về vừa xé bánh tráng chấm nước nhân. Nó là một phần máu thịt của người xứ Quảng – không thể thay thế.

Mì quảng
“Tô mì Quảng đậm đà, mộc mạc – như chính con người miền Trung (Ảnh: Sưu tầm).”

Mì Quảng – Món ăn đậm hồn quê xứ Quảng

Khác với nhiều món nước trong ẩm thực Việt, mì Quảng không dùng nhiều nước dùng. Thay vào đó là nước nhân – linh hồn của món ăn – được nấu từ các nguyên liệu dân dã như gà ta, tôm đất, thịt ba chỉ, cá lóc hoặc cá thu. Thứ nước sóng sánh ấy có màu vàng óng của nghệ, thơm lừng hành phi, thoảng chút cay nồng của nén – loại gia vị đặc trưng miền Trung mà ai từng nếm qua một lần là nhớ mãi.

Tô mì được dọn cùng rau sống tươi xanh: cải non, quế, húng lủi, bắp chuối, xà lách… thêm bánh tráng nướng giòn, đậu phộng rang, vài lát ớt đỏ tươi. Tất cả hòa quyện trong một tổng thể hài hòa, vừa dân dã vừa đậm đà, như chính con người miền Trung.

hinh mi quang ga
“Từ đôi tay mẹ, một bữa ăn trở thành miền ký ức không thể nào quên (Ảnh: Sưu tầm).”

Mì Quảng – Ăn là nhớ quê, nhớ người

Ở Đà Lạt, Bảo Lộc hay giữa lòng TP.HCM, nơi nào có người Quảng, nơi đó có mì Quảng. Không chỉ đơn thuần là món ăn lấp đầy bụng, mì Quảng còn là cách người ta giữ lại chút quê trong lòng mình. Là món không thể thiếu trong những buổi họp mặt đồng hương, là thứ mà người mẹ gói ghém gửi cho con nơi đất khách, là món người cha cần mẫn nấu mỗi cuối tuần chỉ để con được “ăn như hồi nhỏ”.

“Chỉ cần có tô mì Quảng là như có cả quê nhà trong lòng,” – một cô giáo xứ Quảng chia sẻ trong buổi họp mặt tại Lâm Đồng.

Với người lớn tuổi, đó là ký ức. Với người trẻ sinh ra xa quê, đó là sợi dây kết nối với gốc rễ. Và với tất cả, mì Quảng là cách để nhắc nhớ về một miền đất chan chứa tình người.


Mì Quảng – Tô mì của tình thân và nghĩa xóm

Cái làm nên hồn cốt của mì Quảng không chỉ nằm ở nguyên liệu hay cách nấu, mà chính là sự chân thành và ấm áp trong mỗi lần dọn ra. Người Quảng vẫn thường nói: “Không có gì mời, chỉ có nồi mì Quảng.” Vậy là đủ – đủ để giữ khách, đủ để bạn bè ngồi lại với nhau, chuyện trò đến chiều muộn.

Tô mì giản dị, nhưng chan chứa cả sự sẻ chia. Trong mỗi muỗng nước nhân, mỗi sợi mì mềm thấm vị là công sức, là tấm lòng của người nấu. Dù là mâm cơm ngày thường hay mâm cỗ giỗ chạp, mì Quảng luôn hiện diện như một phần tất yếu – như lời chào thân tình của người xứ Quảng gửi đến nhau.

cach nau mi quang ga ngon 5
“Chỉ cần một tô mì Quảng, lòng đã thấy quê nhà ở rất gần (Ảnh: Sưu tầm).”

Và khi xa quê…

… người ta có thể nhớ nhiều thứ – giọng nói cha mẹ, hàng cau trước ngõ, tiếng sóng sông Thu Bồn, hay mùa gió lào rát mặt – nhưng có một nỗi nhớ lặng lẽ len vào rất khẽ, đó là nhớ mì Quảng.

Không phải vì ngon hơn, mà vì thân quen. Không phải vì đặc biệt, mà vì chan chứa yêu thương. Chỉ cần ngồi trước tô mì nơi đất lạ, lòng người đã thấy chùng xuống. Như thể quê nhà đang ngồi đó, cạnh mình.

Mì Quảng, rốt cuộc, không chỉ là món ăn. Đó là quê hương được nêm nếm bằng ký ức. Là tình thân được gói ghém bằng hương vị. Là sợi dây nối người xa quê với mảnh đất mình thuộc về – dù đi bao xa, vẫn có thể quay về, chỉ bằng một tô mì.